Ngày 28.02.2013
Đôi lời thưa cùng cô, với một suy nghĩ của lớp thanh niên cũng cùng thế hệ bạn Kiên.
Có những người tạm gọi là “vô danh“ nhưng biết đâu chừng sẽ làm được nên chuyện lớn. Mà những “cây đa cây đề“ mãi đến 38 năm qua đã thu được kết quả gì cho nền dân chủ dân tộc Việt chưa, thưa cô ?
Cháu thiết nghĩ: “con người có ai vẹn toàn, món đồ vật còn có khi méo mó“. Bạn Kiên nếu không bắt đầu từ những tin “xe cán chó“ như thế làm sao leo lên được phó phòng ? Nhưng trong quá trình từ ngây thơ đến nhận thức được, ai mà đã không trả giá cho những ngu muội của mình? Vấn đề quan trọng là sớm hay muộn, là dám nói lên cái sai của mình hay không !!!
Cháu thiết nghĩ: như với những dẫn chứng của cô về những tin tức “cướp – hiếp – giết“ của tờ báo Gia đình & Xã hội mà bạn Kiên đã làm phó phòng gì đó ở phần đầu và tiêu đề “TÔI KHÔNG CHÚC BẠN THUẬN BUỒM XUÔI GIÓ”, rồi “Tuy nhiên, điều làm tôi bối rối là: một nhà báo với bản lĩnh, ý thức xã hội, nhận thức và năng lực như anh thì làm gì tại một tờ báo như Gia đình & Xã hội, thậm chí ở một cương vị không phải là vô can với những nội dung thảm hại vừa nêu trên? ” của cô, thì nói thật, đến đó cháu nghĩ là cô nghi ngờ bạn ấy… Như ngay cả cháu cũng từng đã nghi ngờ (Toàn là những thằng hèn !).
Rồi cô nói “Trong họa có phúc. Nếu có một mệnh lệnh nghề nghiệp thì nhìn từ khía cạnh đó, tôi thấy việc Nguyễn Đắc Kiên phải chia tay với tờ Gia đình & Xã hội là điều đáng mừng. Sự nghiệp và cuộc sống của anh trong tương lai dĩ nhiên là đầy khó khăn, song tôi tin rằng những thử thách đó xứng đáng với con người anh hơn việc yên vị ở chức phó phòng phụ trách một trang điện tử sống bằng tin nhặt nhạnh xoàng xĩnh và quảng cáo thuốc ho.“ …
Rồi cô đưa ông Nguyễn Huy Thiệp vào … Xin lỗi cô, tuổi trẻ chúng cháu chẳng biết nhiều về những con người văn chương vĩ đại ấy. Tuy thú nhận rằng riêng bản thân cháu cũng trộm đọc vài bài viết của cô, cũng nghe đến tên chú Nguyễn Huy Thiệp, và cả cô Dương Thu Hương. Nhưng cô đưa những người nổi tiếng ấy vào để làm gì ? Khi thế hệ chúng cháu hầu như không biết họ đã làm gì được cho nền dân chủ mà chúng cháu mong ước thay vì những ngờ vực trên ?
Nói vậy, cháu cũng chịu nhận là ”nói leo”, ”con nít hỉ mũi chưa sạch“ hay “hậu sinh… khả ố”. Nhưng cháu lại thiết nghĩ, không có những thế hệ thanh niên bồng bột thiếu suy nghĩ, nhưng đầy dũng khí ấy, thì ai dù giỏi, cũng không thể lấy chổi chà mà quét được giặc trong giặc ngoài đâu thưa cô. Chính thế hệ thanh niên chúng con biết bao đời là những chiến binh cầm vũ khí trực diện với kẻ thù, chớ không phải những ông những bà quyền cao chức trọng, hay tăm tiếng lẫy lừng dám cầm súng thí mạng với quân thù.
Nói vậy, cháu cũng tự nhận là mình ngu. Vì không có một cái đầu lạnh thông minh, một trái tim ấp đầy lòng yêu nước của một vị tướng thì cũng là thí chốt mà thôi.
Nhưng. Đôi khi muốn đốt nương rẫy cũ để làm mùa màng mới, mà khi thấy ngọn lửa lạ lùng không phải tay mình châm đốt, vội dập tắt nó đi thì hãy lê chân tìm những hòn đá lửa khác, nếu may mắn có thể thỉnh thoảng tìm thấy dưới thung lũng xa xôi.
Kính
Huỳnh Minh Tú
P.S: Và cháu mong rằng cháu hoàn toàn hiểu sai ý của cô ( 28.02.2013 )
04.03: Và nhờ ngọn lửa Nguyễn Đắc Kiên mà trong “ Lời Tuyên Bố của các Công Dân Tự Do” , đã có gần 4000 người kí tên. Cháu hi vọng cô cũng là một trong những số người ấy để thúc đẩy nhanh tiến trình dân chủ tự do mà cô cháu ta hằng mong đợi.
Bài của nhà văn Phạm Thị Hoài: Tôi không chúc bạn thuận buồm xuôi gió.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Đừng sử dụng thời gian hay ngôn từ bất cẩn. Cả hai thứ đó đều không thể lấy lại