Thứ Sáu, 23 tháng 8, 2013

VIẾT DỌC ĐƯỜNG



Chỉ cách đây vài năm
Những người bạn Singapore, Malaysia nhìn tôi ngạc nhiên và thán phục
Tốc độ tăng trưởng GDP là danh thiếp hùng hồn
Thế giới vẫn gờm những con hổ phương Đông ...


Câu chuyện bây giờ đã khác
Cũng những người bạn ấy
Cũng những câu hỏi ấy 
Nhưng không còn sự thán phục
Và sự ngạc nhiên ngày ấy cũng chẳng còn
Con hổ ngày nào xôn xao mộng mị 
Bỗng chợt trở thành chú mèo ngủ đông


Tôi đi giữa Singapore, Bangkok, Kuala Lumpur
Gặp người nọ người kia
Ngồi giữa những đám đông từ khắp địa cầu
Không mấy khi nghe ai nhắc về Việt Nam tôi nữa


Dù cũng buồn 
Nhưng cũng chẳng phải điều gì đáng sợ
Sự thật đắng cay vẫn quý hơn sự dối trá ngọt ngào
"Công nhận cái yếu của mình bạn trở nên mạnh mẽ"
Chẳng phải ngạn ngữ phương Tây đã nói rồi sao ?


Bạn không cần phải cao
Mà thế giới phải ngước nhìn
Tôi vẫn hồn nhiên như đứa trẻ con
Háo hức mơ đến những lần như thế


Chẳng có gì là không thể
Vì đứng yên đồng nghĩa với thụt lùi
Thế giới bây giờ giản đơn là vậy
Không có visa cho kẻ ngược đời


Tôi vẫn mong một ngày
Ngồi ở xứ người
Nghe thế nhân bàn chuyện đất nước tôi ...




Singapore, 22.8.2013